Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2009

Một đêm trong nhà nghỉ


17 01 2009

http://img.photobucket.com/albums/v76/lienrom/196321yuyezcwmu1.gifhttp://img.photobucket.com/albums/v76/lienrom/196321yuyezcwmu1.gifhttp://img.photobucket.com/albums/v76/lienrom/196321yuyezcwmu1.gifhttp://img.photobucket.com/albums/v76/lienrom/196321yuyezcwmu1.gif

Bài Viết Nóng Hổi emc emc emc

24 tuổi đầu, lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà nghỉ với một người con trai. Đêm ấy với tôi thật dài, thật đáng sợ, miệng không khỏi lẩm nhẩm đếm thời gian với hy vọng trời mau sáng. Giờ tôi mới biết nếu như tôi chỉ cần dễ dãi một chút thôi thì “đêm dài” sẽ “lắm mộng”…

23h…

Thực ra ban đầu hai chúng tôi không có ý định vào nhà nghỉ nhưng câu chuyện của những người đang cảm mến nhau đã làm tôi quên mất phải về nhà trước 10h đêm.

Vốn là cô con gái ngoan, tôi chưa bao giờ bị mẹ la mắng vì đi chơi về khuya. Với lại anh nói đêm nay muốn được ở bên cạnh tôi để tâm sự hết nỗi lòng. Lưỡng lự một lúc lâu sau tôi đồng ý. Tôi chỉ nghĩ đơn giản một điều là vào nhà nghỉ để có khoảng riêng tư trò chuyện mà không bị ai quấy rầy. Anh mua một chai vodka vào để “giải sầu”.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi ở cùng phòng chỉ có hai người với nhau. Khi anh bắt đầu phê phê, lời nói bạo dạn hơn nhiều, tôi quá bất ngờ khi anh ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy sợ.


Tôi nhắm mắt la hét vùng vằng để thoát khỏi vòng tay của anh. Muộn thế này tôi cũng không dám về nhà nữa. Nhưng ở lại cùng anh, tôi càng thấy sợ hơn. Bất ngờ anh có những cử chỉ âu yếm như người yêu với tôi. Anh tắt phụt điện, trong bóng tối bàn tay mạnh bạo của anh làm tôi phát hoảng. Miệng lưỡi của anh ngọt ngào là thế. Anh hết lời khen tôi xinh.

Bây giờ thì tôi hiểu những lời khen ấy nhằm vào mục đích gì. Tôi yêu cầu anh tránh xa tôi. Nếu anh còn đụng đến người tôi thì sẽ chẳng bao giờ tôi thèm nhìn mặt anh nữa. Anh thuyết phục: “Sao em khó tính thế? Lạc hậu vừa thôi. Sống ở thế kỷ 21 rồi mà em còn sợ vào nhà nghỉ sao?”.

1h sáng…

Tôi dứt khoát cự tuyệt những cái ôm hôn của anh. Tôi không dám ngủ, ngồi vạ vật ở ghế với câu hỏi: “Nhà nghỉ là thế này sao? Và con gái bước chân vào nhà nghỉ là có vấn đề?”.

Tôi quay sang hỏi anh: “Thế anh nghĩ gì mà đòi làm chuyện ấy với em? Anh tưởng em là đứa con gái dễ dãi vậy sao?”. Anh trả lời rất thẳng thắn: “Bởi anh là con người. Em cũng biết chỉ là bản năng thôi mà”.

“Thế nghĩa là không phải vì anh yêu em? Cứ là con người, cứ là bản năng thì anh có thể dễ dàng quan hệ với bất kể ai hay sao?”.

Cuộc đối thoại của chúng tôi cứ thế kéo dài mãi tới tận 3h sáng mà vẫn không ai chịu ai. Anh vẫn đòi hỏi, còn tôi vẫn cự tuyệt.

3h sáng…

Anh đã nằm ngủ ngon trên giường. Còn tôi vẫn không dám chợp mắt. Trong đầu tôi khi ấy chỉ có những lời anh nói: “Em chưa ôm người con trai nào ngủ thật à? Vậy thì hôm nay em thử ngủ cùng anh xem có khác với mọi hôm ở nhà em ôm gối ôm ngủ không?”. Vừa nói anh vừa ôm lấy tôi: “Làm vợ anh nhé. Em không thích thật à? Anh tưởng em đùa chứ? Ban đầu thấy em đồng ý vào nhà nghỉ cùng với anh, anh tưởng em cũng thích làm chuyện ấy chứ? Chúng ta sẽ cưới nhau luôn. Em đừng sợ. Sẽ không sao đâu…”. Tôi tát anh thật mạnh và cuối cùng đã kết thúc, cũng may chưa có chuyện gì xảy ra.

6h sáng…

Trời sáng tôi bịt khẩu trang về trước. Tôi sợ những ánh mắt thiếu thiện cảm của mọi người khi tôi bước chân ra từ nhà nghỉ. Bây giờ tôi đã phần nào hiểu được tại sao con gái đi vào nhà nghỉ cùng một người con trai sẽ trở thành “gái hư hỏng, gái mất nết”.

Thú thực nếu tôi mềm lòng buông xuôi, nếu tôi tặc lưỡi làm liều theo anh thì thiếu chút nữa tôi không những bị mất cái giá của đứa con gái mà còn rất có thể trở thành nạn nhân của HIV.

Câu trả lời cuối cùng…

Một đêm trong nhà nghỉ. Một đêm thức trắng, tôi đã tìm được một câu trả lời cho bản thân. Sau này tôi mới biết anh thường dùng cặp kính cận và cái mác sinh viên đại học để đi lừa gạt những cô gái cả tin.

Anh đã quan hệ với không ít cô gái và kết quả đã dương tính với HIV. Chẳng cần nói nhiều chắc mọi người cũng hiểu tôi đã có một phen hú vía như thế nào trong nhà nghỉ.

Theo Gia đình


1 chuyện thật buồn !

Đây là một bức thư buồn của một người mẹ, khi vô tình nhìn thấy cô con gái cưng của mình vào nhà nghỉ với cậu bạn trai cùng trường

“Tôi gào lên với cậu lễ tân, phải đưa tôi vào phòng con gái tôi để cứu nó! Cậu ta, cũng trạc tuổi con tôi, bảo rằng, con gái tôi vào nhà nghỉ này đâu phải lần đầu…”

Ảnh minh họa Corbis

“…Vợ chồng tôi hiếm muộn mãi mới sinh hạ được một mụn con gái. Khi cháu chưa đầy 2 tuổi thì chồng tôi gặp tai nạn bất ngờ. Cô con gái là tất cả những gì anh để lại cho tôi.

Tình yêu của tôi dành cả cho cháu. Cháu ngoan ngoãn và học giỏi, chưa bao giờ khiến tôi phải buồn lòng. Cháu không chỉ là niềm tự hào mà là tất cả những khát vọng về tình yêu, về niềm hạnh phúc của một thời con gái của tôi, những điều mà tôi chưa kịp thực hiện, nói đúng ra là không có may mắn để thực hiện và có được nó trong đời.

Tôi đang hài lòng về cuộc sống của mình, thành đạt, giàu có và có một đứa con gái ngoan ngoãn thông minh. Tôi đã đảm nhận tốt hai vai, vừa là bố, vừa là mẹ… Nhìn con gái ngoan ngoãn khỏe mạnh thông minh xinh đẹp, mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng trong thâm tâm tôi thấy tự hào về bản thân mình. Cháu chưa bao giờ cãi lại tôi bao giờ và biết thương mẹ thực sự. Vậy nhưng…

Tôi đã rất sợ chữ nhưng… trong cuộc đời mình. Và điều đó lại tiếp tục xảy ra với tôi thêm một lần nữa, sau 15 năm, kể từ ngày chồng tôi mất. Đó là một buổi chiều quái ác đưa bước chân tôi đến khu nhà nghỉ trên đường Hoàng Quốc Việt. Đang tìm số nhà người bạn thì nhìn thấy cô con gái yêu của mình ôm eo một câu bạn lao thẳng xe vào nhà nghỉ.

Ngồi trong xe ô tô, tim tôi như ngừng đập. Trấn tĩnh lại, tôi bảo lái xe đi thẳng vào nhà nghỉ thì không thấy tăm dạng con mình đâu nữa. Lúc này, tôi như phát điên. Tôi gào lên với hai cậu lễ tân trực phòng, đòi gặp con gái mình. Không làm chủ được mình nữa, bao nhiêu sự lịch thiệp hàng ngày ở tôi bay biến đâu mất. Tôi như con gà mái xù lông lên vì bị một con quạ cắp mất con đi. Tôi gào lên với cậu lễ tân, rằng phải đưa tôi đến phòng của nó, để cứu nó! Cậu lễ tân, cũng trạc tuổi con tôi, bảo rằng, con gái tôi đã vào nhà nghỉ này không phải là lần đầu. Đất dưới chân tôi như đang lún sụt. Chân tôi vô định bước lên xe về nhà. Tôi đã uống rượu một mình, tự xỉ vả mình và oán trách cuộc đời sao nỡ nhẫn tâm với mình. Lần đầu tiên trong đời tôi đã say không biết trời đất là gì nữa.

Như mọi ngày, đúng 6h30″, con gái tôi về. Thấy tôi nằm mê mệt trên giường, cháu đã cuống quýt và lo lắng thực sự. Tôi chẳng nói gì. Nước mắt cứ thế trào ra. Giận mình, giận con và giận cả cuộc đời. Bao nhiêu hy vọng về tương lai về con tắt ngúm, điều đó cũng có nghĩa cuộc đời tôi chẳng có thứ ánh sáng nào soi đường. Thấy mẹ chẳng nói gì chỉ khóc, cháu đã òa khóc nức nở và tự nhận hết lỗi về mình. Cháu bảo, cháu có lỗi với tôi. Cháu bảo, cháu suốt ngày đi học và mải vui bạn bè nên không đỡ đần mẹ được việc nhà và đã không làm cho mẹ vui được như ngày xưa… Và tuyệt nhiên, cháu không nói gì đến việc mình có bạn trai và đã cùng bạn trai vào nhà nghỉ.

Tôi muốn mắng con một trận nhưng không biết việc mình làm liệu có ích gì, khi “sự đã rồi”. Còn nếu im lặng và để con gái tiếp tục tiêu phí tương lai vì những ngày bỏ học vào nhà nghỉ thế này thì càng nguy hiểm hơn. Tâm trí tôi bấn loạn và không biết nên xử sự thế nào. Tôi mong tìm được lối thoát cho tôi và quan trọng hơn, cho chính con gái tôi, cho tương lai của con gái tôi khi cháu lỡ quan hệ tình dục sớm ở lứa tuổi của mình”.———————————————————————

Con gái ngoan vào nhà nghỉ

Nhìn cô bé ngồi bên hàng ghế tại hiên khoa sản Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam, tôi cứ ngỡ cô theo mẹ đến khám bệnh thông thường gì đó, hóa ra, cô đến để phá cái thai…
“Cháu nó ngoan lắm!”

Là một học sinh vừa học xong lớp 7, nhưng trông cô bé “đầy” ăm ắp như một thiếu nữ mười tám. Mẹ cô cho biết, cháu rất ngoan, chăm chỉ học và từng là học sinh giỏi của trường nhiều năm liền. Đi học và về nhà rất đúng giờ nên chúng tôi rất yên tâm và tự hào về cháu.

Vợ chồng tôi không bao giờ để cháu phải thiếu thốn thứ gì, miễn là cháu học giỏi, tiến bộ. Nói rồi, người mẹ trẻ quay đi giấu dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má:

“Con dại, cái mang thôi chú ạ! Thằng cu kia (chỉ tác giả cái thai) cũng vẫn là đứa “vắt mũi chưa sạch”. Tôi rất choáng váng khi biết sự việc của cháu, không ngờ lại đến nông nỗi này!”.

Qua tìm hiểu tôi được biết, Mai (tên cô gái) là con một gia đình khá giả ở thị xã. Cả bố và mẹ Mai suốt ngày bận rộn cho công việc kinh doanh, buôn bán nên rất ít có thời gian gần gũi động viên cô con gái.

Và đến khi Mai đã trở thành thiếu nữ tự bao giờ thì trong con mắt của mẹ, Mai vẫn là đứa con nít. Hễ cô con gái hơi “ho” là mẹ lại thỏa mãn tiền bạc mà không hề suy tính.

Có tiền, lúc đầu Mai còn dùng đúng nhu cầu cần thiết, nhưng sau đó Mai đã “tiết kiệm” những đồng tiền và cả giờ học trên lớp để “nướng” vào quán nét.

Thế rồi những lời nói ngọt ngào của những gã trai cũng đang độ “thập lục” gặp nhau trong những lần chát chít đã làm cho cô gái tuổi “thập tam” này mê muội.

Và rồi, việc gì đến nó đã đến để hôm nay Mai phải theo mẹ đến chốn này giải quyết hậu quả. Khi bác sỹ hỏi về cách phòng tránh thai và lây nhiễm bệnh, Mai trả lời hồn nhiên: “Cháu không ngờ có mấy lần thôi mà cũng bị!”.

Chúng em tự nguyện…

Người dân thị xã Phủ Lý, tỉnh Hà Nam vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện nhóm học sinh của một trường trung học cơ sở nọ đột nhiên… “mất tích”.

Khi tới bữa ăn mà vẫn không thấy con mình về như thường lệ, các gia đình mới tá hỏa đi tìm. Người thì đoán chúng bị kẻ xấu lừa đi vào nhà hàng, người thì khả nghi bị bắt cóc bán sang Trung Quốc.

Sau một ngày tìm khắp các hang cùng, ngõ hẻm không thấy, đột nhiên cả đám lũ lượt kéo nhau ra từ một… nhà nghỉ! Sự việc không một phụ huynh nào nghĩ tới và ai cũng cho rằng con mình không dám làm những chuyện tày đình đến thế!

Đến khi các bác sỹ trong phòng tư vấn hỏi, động viên, các em nói tỉnh bơ: “Chúng cháu tự nguyện yêu nhau thì làm chuyện đó có sao đâu, vả lại thi thoảng chúng cháu mới “làm” thì sợ gì “dính” ạ!”.

Hậu quả…

Một sự việc đau lòng hơn, vào những ngày giáp tết Bính Tý vừa qua, người dân thị xã Phủ Lý đã phải rùng mình khi chứng kiến một học sinh thuê nhà để trọ học trên đường Lê Công Thanh đã sinh con ngay tại nhà tắm trong cái rét “cắt da, cắt thịt”.

Chỉ đến khi chủ nhà phát hiện ra và tri hô những người hàng xóm đến thì cháu bé mới được đưa đến bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Nam cứu chữa trong tình trạng thân thể đã bầm tím.

Khi sinh con ra, người mẹ trẻ đã để con ngay xuống nền nhà tắm và úp lên sản nhi một chiếc chậu thau để tránh sự phát hiện của chủ nhà và những người xung quanh.

Rất may, cháu bé đã được cứu chữa kịp thời nên đã thoát khỏi tử thần và sau đó được một người cưu mang đỡ đầu nuôi cháu. Không ai ngờ cô học sinh đó lại làm một việc tầy đình, bởi theo nhận định của mọi người thì người mẹ trẻ đó cũng từng là một học sinh chăm ngoan và chỉ biết ra khỏi nhà khi đi học.

Và sau đó là hậu quả em phải bỏ học giữa chừng vì sức khỏe và không chịu được những ánh mắt của mọi người xung quanh luôn hướng về… người “nổi tiếng”.

Hãy vẽ đường để “hươu chạy đúng hướng”

Qua những chuyện buồn kể trên thấy rõ sự am hiểu về kiến thức về tình dục và sức khỏe sinh sản của các em còn rất mơ hồ. Rõ ràng, việc làm của các em đã ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của bản thân, ảnh hưởng đến nề nếp gia đình và thuần phong mỹ tục, tác động xấu đến xã hội.

Ngày nay, đời sống kinh tế - tinh thần được nâng cao, do vậy các em đã có điều kiện phát triển nhanh về thể chất.

Bên cạnh đó, những công nghệ thông tin đại chúng cũng phát triển nên các em nắm bắt rất nhanh những mặt trái của xã hội từ những công nghệ này (và ở góc độ nào đó phải coi nó như một lẽ tất yếu).

Song hành với những yếu tố trên, các em lại không được trang bị những kiến thức về sức khỏe sinh sản để có thể tự phòng tránh, bảo vệ bản thân, do vậy thường xuất hiện những kiểu ăn chơi đua đòi dẫn đến “sống thoáng” khi còn quá sớm.

Đã tới lúc các tổ chức đoàn thể cũng như nhà trường cần tổ chức những giờ học ngoại khóa thảo luận xung quanh những kiến thức về tình dục và “sức khỏe sinh sản” để định hướng cho các em hiểu đúng và có lối sống lành mạnh, tránh những hành động tò mò để rồi các em phải… “khám phá”.

Nội dung này phải được mọi người hiểu nó không còn là “vẽ đường cho hươu chạy” nữa, mà phải được phổ biến rộng rãi trong mọi tầng lớp thanh niên, nhất là ở lứa tuổi sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời.

Kiến thức này được trang bị sẽ giúp các em tránh được những rủi ro như những câu chuyện buồn đã kể, là hành trang để các em vững vàng bước vào cuộc sống, nhất là trong thời kỳ hiện nay khi xã hội có nhiều luồng văn hoá du nhập ồ ạt vào nước ta dưới nhiều hình thức.

  • Theo TP
  • Đêm Noel theo chân chồng vàonhà nghỉ

    “Anh đã gần như chết đứng tim khi nghe đến câu cuối cùng của em”, chồng tôi nhớ lại. Tôi thì thực sự đứng tim khi nhìn thấy anh lầm lũi bước ra từ cái nhà nghỉ ấy.
    Tôi không muốn nhắc lại một kỷ niệm mà ở đó, tôi là nhân vật chính khốn khổ, đơn độc, run rẩy, cuồng nộ, suýt hóa điên vì không biết làm sao cho đúng. “Em đã làm đúng, ít nhất là để anh nể em đến mức….không dám nghĩ về ai khác nữa”, chồng tôi khẳng định. Tôi tin anh, ít ra là cho tới giờ, năm năm đã đi qua vết thương lòng ấy, tôi vẫn còn giữ được anh cho hai đứa con của mình.

    Đóa hồng ngọt ngào

    Giác quan thứ sáu hình như là có thật. Bởi vì trong một hoàn cảnh cực kỳ bình thường, tự dưng tôi có cảm giác bất thường. Anh mua hoa tặng tôi nhân dịp Noel. Với người đàn bà hai con, sống trong cái “ lồng” hôn nhân sáu năm thì việc nhận hoa của chồng trong ngày Noel là niềm vui bất ngờ. Tôi mang đóa hồng đỏ thắm đi cắm, miệng huýt sáo bài “ Triệu đóa hồng”.

    Đêm Noel ấy, chồng tôi đã đi nhà nghỉ với cô gái khác

    Lúc nào vui, tôi cũng thích huýt sáo “ như đàn ông”, theo cách mà anh bảo “ghét nhất ở vợ”. Dạo này tôi vui hơn bởi tự dưng chồng có những cử chỉ đột biến sau nhiều năm chung sống với nhau.

    Thi thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi tôi đi ăn trưa với ai, mấy giờ về. Cao hứng, anh còn gởi tặng bài hát qua điện thoại di động. Những lời lẽ ngọt ngào khiến tôi thấy dịu bớt những bức bối trong lòng vì hai đứa con thay nhau ốm liên miên.

    Vừa cắm hoa vào bình, tôi vừa líu lo với anh: “ Hay là hôm nay em gửi con sang ngoại, hai đứa mình đi hâm nóng tình yêu ngoài đường nhé”. Có một cái gì đó giống như luồng điện lạnh chạm vào gáy tôi. Bất giác tôi quay lại, thấy anh đang đứng ngẩn người ra, nhìn mà như không nhìn vào tôi.

    Giác quan thứ sáu mách bảo ngay cho tôi rằng dường như có điều gì bất thường trong ánh nhìn vô định ấy. “ Anh!”, tôi gọi.

    Chồng tôi như sực tỉnh, anh mấp máy điều gì đó. Tự dưng thấy hẫng hụt, tôi bê bình hoa vào phòng khách. Đi ngang qua anh, cảm giác như có một luồng điện lạnh khiến tôi sởn gai ốc. “Em này!”, giọng chồng tôi đã trở lại bình thường. “ Tối nay anh phải đi tiếp khách”. Im lặng. “Ông này bay từ trong Nam ra, sáng mai lại vào sớm, không gặp bây giờ thì mất cơ hội”, phớt lờ sự khó chịu hiện rõ trên mặt tôi, anh giải thích.

    “Vậy thì em đưa con sang chơi với ông bà. Lúc nào về thì anh qua đón ba mẹ con nhé!”, ghìm một tiếng thở dài, tôi nhẹ nhàng nói với anh.

    Tiếp khách, tiếp khách, tiếp khách! Đấy là điệp khúc mà tôi ghét nghe nhất ở chồng mình. Nhưng biết làm sao được, tôi không bao giờ cho phép mình cản trở công việc của chồng. “ Miễn là đừng bao giờ về quá nửa đêm”, tôi giao hẹn với anh, ngay từ khi bắt đầu bước vào hôn nhân. Đêm ấy tôi cũng nhắc lại với anh câu này. Và anh đã mỉm cười, âu yếm hôn vào trán tôi, thầm thì: “ Tất nhiên rồi, vợ yêu quý ạ”

    Đêm ấy, có quá nhiều lời nói dối. Tôi gọi điện cho mẹ, nói dối là tôi muốn gửi con để đi nhà thờ cùng chồng. Tôi nói dối chồng rằng tôi chờ anh ở nhà ông bà ngoại. Một mối nghi ngờ không nguyên cớ khiến tôi nói dối những người thân yêu nhất bằng một giọng điệu thật thà nhất.

    Tôi phải đi theo anh! Nhất định là thế, vì cái luồng điện lạnh lúc chiều vẫn không ngừng ám ảnh tôi.

    ….và lòng người man trá

    Anh lên xe đi trước. Tôi lên xe đi sau. Tôi, trong vai một bà Noel, lặng lẽ theo đuôi chồng mình trong đem Giáng sinh lạnh giá ấy. Tôi cảm thấy mình thật đáng sỉ vả khi làm điều này.

    Lý trí chống cự, nhưng con tim yếu mềm lại cứ buộc tôi phải làm cái điều đáng sỉ vả ấy. Tôi không tin chồng, lần đầu tiên sau sáu năm chung sống, tôi nghi ngờ người đàn ông vừa hoan hỉ tặng mình một đóa hồng đỏ thắm.

    Bộ đồ ông già Noel tôi vừa mua, tôi định vận vào để gây bất ngờ cho chồng con, không ngờ lại thành thứ cải trang, biến tôi thành một thám tử bất đắc dĩ. Tôi đã thủ một vai diễn không nằm trong kịch bản mình đã viết đi viết lại trong đầu. Để quà ở nhà, để con ở với ông bà ngoại, đầu óc rối như tơ vò, tôi theo dõi chồng.

    Anh ra khỏi nhà 15 phút thì dừng lại gọi điện thoại. Mắt anh nhìn quanh như tìm ai. Chột dạ, tôi chỉ muốn nhắm tịt mắt lại để khỏi chứng kiến đôi mắt anh ngạc nhiên khi nhận ra mình. Nhưng đến cả cái cụp mắt lại, tôi cũng không thể. Thần kinh tôi căng thẳng đến mức tôi cứ mở to mắt nhìn anh.

    Dường như anh có lướt qua tôi, cũng cái nhìn mà cứ như không hồi chiều. Môi anh nở một nụ cười, tay khua khua lên bầu trời vẻ reo mừng.

    30 giây sau, tôi đã kịp hiểu anh đón chờ điều gì. Một cô gái. Giữa phố phường đầy người trong đêm ấy, ngồi trên yên xe máy, chân tôi như muốn khuỵu xuống. Tay tôi run đến mức không bóp nổi còi, đầu óc tôi choáng váng, xây xẩm như người tụt huyết áp. Vậy mà tôi theo được họ.

    Họ mua mũ ông già Noel, họ mua hoa, họ mua mấy bắp ngô nướng…Họ đi, tôi đi. Họ dừng, tôi dừng. Họ âu yếm. Tôi hoang vu. Cuối cùng, họ rẽ vào nhà nghỉ. Cuối cùng, tôi khựng lại trước nhà nghỉ, rồi còn đủ tỉnh táo để đi nhanh qua đó.

    Lập bập mãi tôi mới rút được điện thoại ra. Không cần nhìn số, tôi bấm nút. Có tín hiệu chuông reo. Không ai cầm máy. Tôi nhìn vào số đang gọi đi. “Nhà mình”. Bàn tay vô thức của tôi đã tìm về cái gọi là tổ ấm, với một hy vọng hão huyền rằng sẽ có anh ở đầu dây bên kia, anh đang đợi tôi về đóng Giáng sinh.

    Tôi đứng chôn chân dưới gốc cây bàng, mắt nhìn lên tấm kính mờ của nhà nghỉ. Tấm kính nào hắt đèn ra ngoài đều có thể là nơi chồng tôi đang trú ngụ. Có bao nhiêu gã đàn ông xin phép vợ đi tiếp khách vào đêm Noel như chồng tôi?.

    Lời nói dối cuối cùng

    “Nếu như lúc ấy vợ ông xông vào làm tanh bành mọi chuyện, thì ông sẽ đứng về phía ai?”, hai năm sau, bạn anh đã hỏi anh câu này. “Đừng đặt ra giả thiết khó khăn ấy, bởi vì vợ tôi đã để sẵn sàng cho tôi một giải pháp đơn giản hơn nhiều” anh bảo. “ Cô ấy trói chặt tôi bằng sợi lạt mềm”.

    Lúc đứng chôn chân dưới gốc bàng chờ anh, tôi không đủ tỉnh táo để nghĩ ra các tình huống. Tôi bấm điện thoại tứ tung, hễ ai a lô là tôi lại máy móc nói lời chúc Giáng sinh. Mẹ tôi cũng nhận được một lời chúc như thế. Bà ngạc nhiên gọi lại cho tôi, hỏi tại sao giờ này hai vợ chồng chưa về để đón các con.

    Nhắc đến con, tôi như bị dội một gáo nước lạnh, thoát dần cơn mộng mị. Tôi đã gọi điện cho tất cả các số điện thoại có thể gọi được, trừ số máy của con người phụ bạc, dối lừa trong khu nhà nghỉ kia. Tôi muốn xông vào đấy đập phá tan tành tất cả những gì có thể đập phá được. Cào cấu gương mặt quen thuộc suốt bao nhiêu năm cận kề bên mình. Gào thét, khóc lóc, sỉ vả. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ đứng đấy, không làm gì khác ngoài động tác bấm số và chúc mừng. Nghe xong điện thoại của mẹ, tôi nhìn đồng hồ. 22 giờ 30 phút. Tôi bấm vào số còn lại: “Anh tiếp khách xong chưa?”. Ừ, vậy cùng về nhé, em đang chờ anh dưới gốc bàng ngoài cửa này”…

    “Anh đã gần như chết đứng tim khi nghe đến câu cuối cùng của em”, chồng tôi nhớ lại. Tôi thì thực sự đứng tim khi nhìn thấy anh lầm lũi bước ra từ cái nhà nghỉ ấy. Anh vẫn còn mất vài phút nữa để nhìn ra tôi, bà già Noel đứng cô độc trong bóng tối.

    Anh phải gọi taxi đưa tôi về vì tôi đã ngất đi. Anh nói dối bố mẹ tôi, nói dối các con tôi rằng chúng tôi bị tắc đường ở nhà thờ, không về được. Đó là lời nói dối vô hại nhất trong cái đêm đáng quên ấy.

    Khi tôi tỉnh lại thì thấy anh vẫn đang cầm tay tôi, áp vào bên má sũng nước của anh. Đến giờ tôi vẫn ngạc nhiên vì sao một người mau nước mắt như tôi lại không nhỏ giọt nước mắt nào trước sự thật tàn nhẫn đến thế.

    Anh hỏi tôi có thể tha thứ cho anh không. “Miễn là đừng về quá nửa đêm”, tôi mệt mỏi nhắc lại giao ước ngày nào. Nước mắt lăn dài trên má anh. Tôi quay lưng vào nhau. Tôi sợ phải nhìn một người đàn ông khóc.

    Chẳng cần anh hứa hẹn hay thề thốt gì, nhưng tôi biết không bao giờ tôi để mất anh lẫn nữa.

    Một đêm Noel quá lạnh, đủ để anh phải đền trả tôi những đêm ấp áp còn lại của cuộc đời này….

    Theo Tiếp thị & gia đình

    hinh-dong-blog

    dien-dan-onlyu

    thegioiphang
    Th

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét